+Aa-
    Zalo

    Lá thư tiễn biệt một người

    • DSPL

    (ĐS&PL) - (ĐSPL) - Anh đi rồi em còn biết dựa vào ai, biết nhõng nhẽo với ai đây. Còn mẹ biết sống sao trước mất mát to lớn mà dù thời gian có trôi đi 10 năm hay 20 năm vẫn không t

    (ĐSPL) - Anh đi rồi em còn biết dựa vào ai, biết nhõng nhẽo với ai đây. Còn mẹ biết sống sao trước mất mát to lớn mà dù thời gian có trôi đi 10 năm hay 20 năm vẫn không thể nào phai mờ.

    “Chạy một vòng hóng gió đêm thành phố, em lại về căn nhà nhỏ của mình. Về đến phòng thì thấy mẹ đã nằm ngủ mất rồi. Cũng đúng thôi, mẹ đã mệt rồi mà. Anh à, mẹ lo lắm đấy. Hôm nay em đã trải qua 11 tiếng đồng hồ sống trong lo lắng. Lâu lắm rồi em chưa nói em yêu thương anh, anh nhỉ. Không biết đã bao lần em khiến anh buồn rồi giận anh. Cho em xin lỗi anh được không, dù điều đó là điều xin lỗi muộn màng.

    Hôm qua, em nằm mơ thấy anh. Em thấy anh đang ngồi trong căn phòng cùng ba mẹ, anh Công và em. Anh nhìn em cười, nụ cười vẫn như lúc xưa vậy. Trong mơ, em chạy lại ôm chặt lấy anh và khóc. Dù chỉ là mơ thôi nhưng khi em giật mình tỉnh dậy mắt em đã ướt nhòe.

    Lúc anh mất, em chạy vội về để có thể gặp mặt anh lần cuối. Em chạy như đứa khùng ngoài đường. Nhưng khi tới bệnh viện thì không còn kịp nữa rồi. Anh đã ra đi. Em tự trách mình tại sao lại bỏ đi chơi trong lúc anh yếu như vậy, để rồi không gặp được anh lần cuối. Nhưng khi em mơ thấy anh cười và gọi tên em, em biết anh không còn giận em nữa phải không anh? Em không nói với ai về giấc mơ nhưng em biết cả nhà ai cũng như em và đều có chung một nỗi buồn. Em không muốn nhắc đến nỗi buồn ấy nữa.

    Anh đi rồi em còn biết dựa vào ai, biết nhõng nhẽo với ai đây.

    Từ nhỏ đến lớn, em và anh không thân nhau, em chỉ thân với anh Ba vì năm anh lên lớp 6, ba mẹ đã cho anh lên Sài Gòn học với người chị họ. Lúc đó em chỉ mới 5 tuổi. Cho tới khi cả gia đình mình chuyển hẳn từ Cam Ranh lên Sài Gòn thì ba mẹ lại cho anh sang Mỹ du học. Từ đó em chỉ biết mình có anh hai đi Mỹ chứ chẳng biết anh thế nào hết. Đến lúc anh về, em và anh Ba còn xì xầm với nhau “đừng có chơi với nó, từ nhỏ nó có chơi với mình đâu”. Nhưng anh vẫn luôn quan tâm và yêu thương hai đứa. Còn hai đứa em lại lợi dụng tình thương của anh để đạt được những gì mình muốn khi ba mẹ không cho.

    Cho đến khi anh nói với em: “Anh xa hai đứa từ nhỏ nên giờ không thích với với anh phải không?”. Anh thương hai đứa lắm, anh tự nguyện để hai đứa lợi dụng mà. Câu nói đó làm em suy nghĩ rất nhiều. Rồi hai đứa em cũng từ từ thân với anh hơn, nhưng đôi khi cũng hơi khó chịu vì tính nghiêm khắc của anh. Nói đi cũng nói lại, chính sự trưởng thành đó đã giúp hai đứa em trưởng thành hơn, không còn cái gì cũng dựa vào mẹ nữa.

    Nhưng cuộc đời, ai biết đâu ngày mai chứ, ai biết đâu hạnh phúc đến với mình lại ngắn ngủi như vậy. Một ngày em phát hiện ra anh giấu bệnh tật của mình với tất cả mọi người. Rồi em và anh hai đứa cố gắng chạy chữa khắp mọi nơi. Em thì lo sợ không biết đi đâu để có thể chữa bệnh cho anh đây. Còn anh lúc nào cũng vui vẻ hết. Những chuyến đi chữa bệnh đối với anh là chuyến đi chơi. Anh chẳng buồn gì khi bác sĩ thông báo bệnh tình của anh ngày một xấu đi. Cho tới khi anh mệt, không còn sức đi lại nữa thì ba mẹ mới biết. hai người đã mua vé sớm để có thể về gặp anh. Anh nở nụ cười rất tươi khi gặp mẹ, chắc lúc đó anh vui lắm phải không anh? Mẹ khóc rất nhiều, còn ba đứng lặng người một góc, nhìn đứa con trai khó khăn lắm mới sinh ra được mà bây giờ lại thành ra như vậy.

    Mẹ kể trước khi sinh anh, mẹ sảy thai đến 3 lần. Khi anh được sinh ra, cả nhà ai cũng vui, nhất là ông nội vì đã có đứa cháu trai đầu tiên.  Từ lúc anh bị bệnh, ai cũng muốn được ở bên anh. Em và anh Công, những người bạn của anh nữa, dường như chẳng muốn la cà quán xá. Những khi rảnh lại muốn ở bên anh, nói chuyện và chơi với anh.

    Rồi bây giờ anh bỏ mọi người ra đi không một lời từ biệt. Anh đi rồi em còn biết dựa vào ai, biết nhõng nhẽo với ai đây. Còn mẹ biết sống sao trước mất mát to lớn mà dù thời gian có trôi đi 10 năm hay 20 năm vẫn không thể nào phai mờ.

    Trong đám tang của anh, mẹ đã vững vàng lắm, can đảm lắm anh ạ. Nhưng sau vẻ mặt bình thản ấy, mẹ đã phải gắng gượng rất nhiều.

    Tính em không biết quan tâm người khác, anh thường mắng như vậy. Em đã cố gắng quan tâm và yêu thương gia đình mình nhiều hơn. Đặc biệt là mẹ. Thực sự em không muốn khóc đâu nhưng anh biết không. Viết tới đây chẳng hiểu sao nước mắt em lại rơi. Em yêu anh, từ giọng nói, nụ cười của anh luôn nằm trong trái tim em.

    Dù không được bên anh nhiều nhưng những gì em và anh cùng trải qua, em không bao giờ quên trong cuộc đời của mình. Có lúc em ước một điều ngốc nghếch rằng một lần được nghe anh mắng. À, ước thêm một lần nữa được anh dẫn đi ăn cà rem của Mexico nhưng em biết điều ấy là không thể nữa. Vào những dịp lễ, anh là người háo hức chuẩn bị cho gia đình nhiều nhất. Nhưng năm nay chỉ con ba mẹ, em và anh ba mà thôi. Căn nhà thiếu 1 người cảm giác dường như quá rộng.

    Vậy là mai anh không còn ở Việt Nam nữa. Ba mẹ sẽ mang anh sang Mỹ theo ý nguyện của anh. Anh à, anh bình an anh nhé. Em sẽ cố gắng học, 1 năm nữa, em và anh ba sẽ tới thăm anh. Em hứa sẽ thay anh chăm sóc mẹ, làm thật tốt những gì anh đã giao, không làm mẹ buồn như hôm nay. Dù vậy anh vẫn phải chăm nom cho mẹ đấy. Mẹ nhớ anh hàng đêm, hãy thay em vào giấc mơ khuyên giải mẹ để mẹ sống lạc quan và yêu đời như xưa anh nghe…

    Qua lá thư em cũng xin cảm ơn những người đã giúp anh em mình trong thời gian qua. Còn những người đã lừa anh em mình chắc bây giờ anh cũng tha thứ cho họ rồi.

    Từ bây giờ hãy để mọi chuyện được khép lại. Hãy thanh thản và bắt đầu lại cuộc sống mới ở nơi nào đó anh nhé. Rồi Sài Gòn hối hả sẽ giúp mọi người phai mờ theo thời gian. Những gì anh để lại khiến em vô cùng hãy diện khi được làm anh của em.

    Tạm biệt, anh của em”.

    Bức thư trên được gửi từ một cô gái ở TP HCM gửi anh trai đã mất. Trước đó, nhiều người đã biết tới câu chuyện về chàng trai Sài Gòn bị ung thư nhưng giấu bệnh không cho cả nhà biết, khiến bạn gái hiểu lầm và chia tay. Đó chính là người anh trai trong lá thư trên.

    Thời điểm đó, chàng trai bị ung thư dạ dày, di căn sang phổi. Ý thức được thời gian sống ngắn ngủi, không muốn người yêu đau khổ, anh quyết che giấu sự thật.

    Chứng kiến nỗi đau của anh trai, người em gái không nén được đau đớn, đã liều mình làm trái ý anh, viết thư lên VOV, mong người thương của chàng trai nhận ra sự thật và đến bên anh…

    BÁCH NHẬT

    Gia đình ngăn cản, chàng trai buông tay người yêu đang mang bầu 3 tháng

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/la-thu-tien-biet-mot-nguoi-a90411.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan