+Aa-
    Zalo

    Tổn thương vì mẹ chồng chỉ coi tôi như phận đẻ thuê

    • DSPL

    (ĐS&PL) - (ĐSPL) - Từ hôm ở viện đó, tôi thấy mình bị tổn thương rất nhiều. Chẳng nhẽ mình chỉ giống thân phận của những người giúp việc hay những người đẻ thuê thôi hay sao?

    (ĐSPL) - Từ hôm ở viện đó, tôi thấy mình bị tổn thương rất nhiều. Chẳng nhẽ mình chỉ giống thân phận của những người giúp việc hay những người đẻ thuê thôi hay sao? 

    Sau 3 năm yêu nhau, chúng tôi làm đám cưới. Ai cũng bảo tôi may mắn khi lấy được trai Hà Nôi, nhà mặt phố mà lại là con một. Với tôi những điều đó không quan trọng bằng việc được chồng yêu thương, bố mẹ chồng tâm lý, quý con quý cháu. Lúc đầu, tôi thật sự hạnh phúc vì cuộc sống hôn nhân của tôi theo đúng mong muốn của mình.

    Tôi mãn nguyện với tình cảm mẹ chồng dành cho mình, nhà tôi không có cảnh mẹ chồng con dâu khủng khiếp như người ta vẫn nói. Bà rất quan tâm tới tôi, chăm sóc tôi từng li từng tí, lúc nào cũng sợ con dâu mệt, vất vả nên đi làm về bà đã cơm nước, nhà của tươm tất, thậm chí, có những hôm bà còn giặt cả quần áo cho vợ chồng tôi. Được quan tâm quá, nhiều khi tôi cũng ngại lắm nhưng giành việc để làm thì bà nhất quyết không cho.

    Chưa bầu bí gì đã thế, đến khi có bầu tôi trở thành bà hoàng đúng nghĩa, cả nhà chăm sóc tôi cẩn thận đến nỗi nhiều khi muốn ngạt thở. Các chế độ ăn ngon nhất, bổ nhất và tốt nhất cho bà bầu đều được mẹ chồng tôi sưu tầm và làm cho tôi ăn. Bà còn cẩn thận đến nỗi, ngày nào cũng tự tay chuẩn bị cơm cho tôi mang đi làm ăn trưa, chuẩn bị bữa phụ, hoa quả kèm theo nhắc tôi phải ăn liên tục không để con đói. Tôi vui lắm vì có được mẹ chồng như thế. Được chăm sóc như vậy nên cả thai kỳ tôi không biết đến ốm vặt hay mệt mỏi là gì. Rồi tôi yên phận trong niềm hạnh phúc của cả nhà vì đã sinh được con trai đầu lòng. Nhưng mọi chuyện đâu có suôn sẻ như thế mãi.

    Bầu bí nuôi con trong nhẹ nhàng là thế nhưng tôi nuôi con ngoài lại vất vả vô cùng. Mọi chuyện bắt đầu từ đây - từ cái gọi là tình cảm thái quá bà nội dành cho cháu. Bà cưng cháu đến nỗi mẹ nó bị áp lực và ức chế.

    Con tôi trái tính cứ ngày thì ngủ thin thít nhưng cứ khoảng từ 8h tối là quấy khóc vô cùng. Cái thói gắt ngủ của cháu khiến cả nhà có khi cả hàng xóm còn phải sợ. Con khóc nhiều tới nỗi tôi dần hoang mang, hoảng sợ mỗi khi trời tối. Sốt ruôt cho đi bác sĩ khám thì nói con cũng không sao, qua 3 tháng thì con sẽ đỡ. Đợi mãi rồi cũng qua 3 tháng mà con tôi vẫn không ngoan hơn là mấy. Chưa kể cháu còn hay ốm vặt, chỉ là ho hắng, cảm cúm thông thường thôi cũng làm tôi đến kiệt sức. Tôi không còn biết đến ngủ 1 giấc ban đêm kéo dài 1 tiếng là gì. Mặc dù vẫn được bà nội cháu chăm sóc ăn uống chu đáo nhưng sữa của tôi cạn đi rất nhanh vì thường xuyên mất ngủ. Lo lắng và thương con nhiều lắm vì không được có nhiều sữa mẹ vậy mà bà nội cháu còn tránh móc quá đáng. Bà cứ làm như tôi thích như vậy.

    Một hôm, trong bữa cơm, chồng tôi không thấy đồ ăn riêng của tôi, anh hỏi bà thì bà thản nhiên đáp: "Ui! có sữa đâu mà ăn làm gì cho nó phí ra!". Nghe xong câu đó, tôi ứa nước mắt, không thể nuốt nổi bát cơm mà xin phép về phòng với con, rồi chẳng biết mọi người nói gì với nhau nữa. Từ đó, tôi bắt đầu ngầm hiểm ra cái thân phận của mình.

    Con được 6 tháng thì tôi trở lại làm việc, con ở nhà do bà nội chăm sóc là chủ yếu. Vậy là toàn quyền bà nội quyết từ việc có đóng bỉm hay không, hôm nay có tắm không hay ăn dặm bột gì... thận chí cả việc, đi làm về tôi được chơi với con hay phải đi chuẩn bị bữa tối cũng do bà phán. Chỉ có ban đêm con mới là của tôi.

    Thời gian này, con bắt đầu răng lợi nên lại càng hay ốm hơn nữa. Vừa việc cơ quan, vừa việc nhà lại chăm con ban đêm, tôi nhiều lúc muốn đầu hàng hoặc chạy biến đi tới một nơi thật xa để xả stress.

    Tuần trước, con tôi bị viêm họng, đi làm về thấy con ho rất nhiều và nặng tiếng, định cho con đi kiểm tra thì bà nhất quyết không đồng ý vì bảo mới ho thì chữa dân gian đã, không lại tống kháng sinh vào, cháu còi cọc không lớn được. Tôi cũng nghe theo bà và kết quả là sáng hôm sau con tôi phải nhập viện vì viêm phổi. Tôi bị bác sĩ mắng vì tội chủ quan, các bé sơ sinh khi đã bị viêm họng là vào phổi rất nhanh mà tôi không biết điều đó. Đó là bài học đầu tiên khi tôi làm mẹ. Biết tin, bà quay sang mắng tôi: "Dân gian khỏi thế nào được, phải kháng sinh chứ! Mày mà cho cháu tao uống kháng sinh ngay từ đầu thì bây giờ nó không ra nông nỗi này". Tôi nghe mà uất nghẹn đến tận cổ. Ai là người ngăn tôi không cho đi khám bác sĩ ngay tối hôm đó vậy mà bây giờ lại nói như bà không hề liên quan tới.

    Xót con, nghe mẹ nói thế, chồng tôi cũng chẳng xem đầu đuôi thế nào cũng nhảy vào mắng tôi như tát nước: "Con có thế nào thì cô cứ liệu!". Chán nản, mệt mỏi và lo lắng cho con vô cùng. Lúc đó chỉ mong con nhanh khỏi cho đỡ khổ thân con.

    Bây giờ, con tôi đã đã ra viện, mọi chuyện đã ổn duy chỉ có 1 thứ không ổn đó là tinh thần của tôi. Từ hôm ở viện đó, tôi thấy mình bị tổn thương rất nhiều. Chẳng nhẽ mình chỉ giống thân phận của những người giúp việc hay những người đẻ thuê thôi hay sao? Nhận ra từ trước tới giờ được mẹ chồng quan tâm không phải là thật lòng mà bà chăm sóc để tôi sinh cháu cho gia đình bà có người nối dõi mà thôi. Mà chồng tôi cũng thế, biết là thương con nhưng có cần thiết phải nói với vợ như thế không? Tại sao mọi người không hiểu, khi con ốm thì mẹ nó là người mệt mỏi, lo lắng và thương nó nhất hay không?

    THÙY LINH

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/ton-thuong-vi-me-chong-chi-coi-toi-nhu-phan-de-thue-a95596.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.